Vỡ một niềm tin
Chuyện mình giờ như lá úa trên cây
Em nghe đắng cay âm thầm như bật khóc
Chưa kịp dắt tay qua lưng chừng con dốc
Đến đá sỏi cũng cần...
Sao ta đoạn đành quay quắt bỏ rơi nhau!
Đã hứa rằng chung chịu những khổ đau
San sẻ ngọt ngào,mình bên nhau trọn kiếp
Cùng vẽ lâu đài trên giàn hoa tím biếc
Em- làm vợ sinh con
Ôi hạnh phúc biết nhường nào...
Chỉ còn lại đây bao tiếng nấc nghẹn ngào
Ngày anh bảo:chuyện mình nên dừng lại
Anh ném yêu thương vào tận cùng xa ngái
Khắc khoải niềm riêng em tê dại cả linh hồn
Chưa kịp tận cùng sao anh nỡ vùi chôn
Bóp nát trái tim non ra thành trăm mảnh vụn
Tin yêu ngày nào cũng lịm dần rơi rụng
Đau quá chừng...anh có thấu không anh ???
Khoảng trời trong xanh nay nát bể tan tành
Còn đâu nữa,một màu lam u ám
Em tập quen dần trái tim mình lãnh cảm
Chẳng dám yêu- tin
Sợ nát vỡ thêm một lần.
No comments:
Post a Comment