Nước mắt người vợ điên
Anh và chị sinh ra cùng một quê hương, lớn lên bên nhau với bao nỗi khó khăn, bao vui buồn. Họ như một đôi trời sinh, là cặp thanh mai trúc mã mà ai cũng phải trầm trồ. Anh cao ráo, đẹp trai và giỏi giang, chị xinh xắn, dịu dàng và cũng có một sự nghiệp thành đạt. Tính đến khi họ quyết định đến với nhau thì họ đã bên nhau tròn 22 năm. Đó hẳn là quãng thời gian không hề ngắn đối với một đời người. Và chị, người con gái yêu anh tha thiết, yêu bằng cả cuộc đời của mình còn muốn gắn bó với anh đến trọn đời. Với chị, anh là tình yêu, là niềm vui, là cuộc sống và cả sinh mạng. Thế nhưng, cuộc sống đôi khi lại là nỗi trớ trêu biến tình yêu thành nước mắt, hóa niềm vui thành nỗi sầu thảm đến vô tận. Chị – là người gánh trọn những điều ấy.
Đang hân hoan trong niềm hạnh phúc chuẩn bị cho đám cưới vào dịp cuối năm thì anh thông báo với chị một tin khiến trái tim chị bóp nghẹn: anh có cảm tình với một người con gái khác. Ai cũng có thể hiểu được chị đã đau đớn, đã tổn thương đến thế nào. Người con trai bên chị suốt bao nhiêu năm, họ đã yêu nhau, đã trao cho nhau tất cả và đang chuẩn bị kết hôn với nhau lại nói với chị rằng, anh ấy đã yêu người con gái khác không phải là chị. Nỗi đau của chị khó có thể dùng lời để diễn tả được, chị suy sụp và gục ngã không một phút đắn đo. Nước mắt chị chảy không ngừng không biết bao nhiêu đêm. Làm sao chị có thể chấp nhận được điều ấy, làm sao chị có thể người ta cướp mất đi cuộc sống của chị. Dẫu có lúc chị đã nghĩ mình sẽ buông tay, tự cầm dao đâm vào tim mình để anh được hạnh phúc với lựa chọn của mình, nhưng chị không làm được. Chị ích kỉ để giữ anh lại bằng mọi cách. Chị tin rằng, tình yêu trong anh vẫn còn đong đầy, chỉ là một phút lơ lờ cảm xúc, là một yếu lòng nên mới đối xử với chị như thế. Nói là làm, chị đứng dậy lau nước mắt để đi giữ lấy anh.
Ba tháng sau, chị tuyên bố với anh và hai bên gia đình rằng chị đã mang bầu và chị sẽ không bỏ đứa con trong bụng mình dù thế nào đi chăng nữa. Anh trố mắt ngạc nhiên nhìn chị và hiểu ra mọi chuyện. Chị đã cầu xin anh được yêu anh, được làm tất cả mọi thứ vì anh lần cuối. Hóa ra vì chị muốn có đứa con này để ép anh cưới, để ép anh không được rời xa chị. Anh chỉ cười lạnh rồi buông một câu chửi thề, anh quay sang nhìn chị rồi gằn giọng nói: Cô bị điên rồi.
Đúng, chị điên rồi, chị điên rồi nên mới giữ được anh. Đám cưới của anh chị diễn ra theo đúng ý chị. Nhưng nó chẳng còn là không khí ngọt ngào, hạnh phúc, lãng mạn như chị nghĩ nữa. Giờ còn lại chỉ là sự hỡ hững, thờ ơ của anh, sự đau đớn, tổn thương đến cùng cực của chị. Thế nhưng, chị vẫn cười, chị vẫn có được anh, có được người cha cho đứa con trong bụng mình. Chị vẫn nuôi giấc mộng rằng anh sẽ quay về, sẽ vẫn yêu chị như ngày xưa. Chị biết mình không thể dừng lại nên vẫn cứ tàn nhẫn với bản thân và nuôi những suy nghĩ như vậy.
Đúng, chị điên rồi, chị điên rồi nên mới giữ được anh. Đám cưới của anh chị diễn ra theo đúng ý chị. Nhưng nó chẳng còn là không khí ngọt ngào, hạnh phúc, lãng mạn như chị nghĩ nữa. Giờ còn lại chỉ là sự hỡ hững, thờ ơ của anh, sự đau đớn, tổn thương đến cùng cực của chị. Thế nhưng, chị vẫn cười, chị vẫn có được anh, có được người cha cho đứa con trong bụng mình. Chị vẫn nuôi giấc mộng rằng anh sẽ quay về, sẽ vẫn yêu chị như ngày xưa. Chị biết mình không thể dừng lại nên vẫn cứ tàn nhẫn với bản thân và nuôi những suy nghĩ như vậy.
Đêm tân hôn, anh bỏ mặc chị khóc hết nước mắt với những nỗi đau, tổn thương. Anh vui vẻ bên bạn bè rồi chạy đến chỗ người con gái anh yêu để xin thứ tha, để mong tìm được hơi ấm tình yêu mà anh đã không còn tìm thấy bên chị nữa. Anh không biết rằng, chị đang cô đơn và đang mỏi mắt chờ anh về. Sự ích kỉ, vô tâm của anh càng khiến trái tim chị vỡ nát và rỉ máu từng hồi không thôi.
Đó cũng là kịch bản của những ngày tiếp theo trong cuộc sống hôn nhân của anh chị. Anh vẫn lạnh lùng, thờ ơ, vô cảm thậm chí là chán ghét chị. Chị thì vẫn dịu dàng, ân cần, cam chịu nhưng lòng lại đau đớn đến vô cùng. Cái thai trong bụng chị ngày một lớn dần lên nhưng anh chẳng hề quan tâm. Anh vẫn cứ bỏ mặc chị để chạy theo niềm vui, tình yêu mới. Chị làm bạn với con, làm bạn với nỗi cô đơn và cả những giọt nước mắt. Ai cũng nhìn thấy chị gầy ốm và tiều tụy đi bởi những nỗi đau, chỉ trừ anh là không thấy hoặc anh cố tình không để ý đến. Người ta xót xa, đau đớn thay cho chị, chỉ riêng anh là không mảy may một chút động lòng.
Hôm đó, trời mưa gió, sấm chớp, chị vẫn ở nhà như mọi khi. Bỗng chị lên cơn đau bụng và chị nhớ ra rằng, có lẽ chị đã sắp trở dại. Chật vật để cầm điện thoại gọi cho anh, sau nhiều hồi chuông vô hồn, anh chỉ bực mình cáu gắt trong điện thoại với chị: “Cô đừng gọi tôi nữa, hôm qua nay sẽ không về.” Chị chỉ kịp thấy nhói lòng và quặn đau mà không kịp nói thêm lời nào. Cơn đau bụng lại càng chị không thể đứng vững. Chị lấy hết sức mình để gọi taxi và tự mình đến bệnh viện. Nhưng không thể đợi được taxi kịp đến, chị đã đau đớn đến tột cùng và ngất lịm dưới màn mưa xối xả.
Tỉnh dậy trong bệnh viện, chị vẫn cảm giác được từng cơn đau đang tra tấn mình. Điều đầu tiên chị nhớ đến là đứa con của mình, chị cuống cuồng tìm con của chị, đó là liều thuốc để chị vượt qua những tháng ngày vừa qua. Nhưng, chị chỉ nhận được những ánh mắt u buồn, tuyệt vọng của tất cả mọi người. Vì cấp cứu quá muộn, đứa con của chị đã không được sinh ra như bình thường và sống trọn vẹn.
Đó cũng là kịch bản của những ngày tiếp theo trong cuộc sống hôn nhân của anh chị. Anh vẫn lạnh lùng, thờ ơ, vô cảm thậm chí là chán ghét chị. Chị thì vẫn dịu dàng, ân cần, cam chịu nhưng lòng lại đau đớn đến vô cùng. Cái thai trong bụng chị ngày một lớn dần lên nhưng anh chẳng hề quan tâm. Anh vẫn cứ bỏ mặc chị để chạy theo niềm vui, tình yêu mới. Chị làm bạn với con, làm bạn với nỗi cô đơn và cả những giọt nước mắt. Ai cũng nhìn thấy chị gầy ốm và tiều tụy đi bởi những nỗi đau, chỉ trừ anh là không thấy hoặc anh cố tình không để ý đến. Người ta xót xa, đau đớn thay cho chị, chỉ riêng anh là không mảy may một chút động lòng.
Hôm đó, trời mưa gió, sấm chớp, chị vẫn ở nhà như mọi khi. Bỗng chị lên cơn đau bụng và chị nhớ ra rằng, có lẽ chị đã sắp trở dại. Chật vật để cầm điện thoại gọi cho anh, sau nhiều hồi chuông vô hồn, anh chỉ bực mình cáu gắt trong điện thoại với chị: “Cô đừng gọi tôi nữa, hôm qua nay sẽ không về.” Chị chỉ kịp thấy nhói lòng và quặn đau mà không kịp nói thêm lời nào. Cơn đau bụng lại càng chị không thể đứng vững. Chị lấy hết sức mình để gọi taxi và tự mình đến bệnh viện. Nhưng không thể đợi được taxi kịp đến, chị đã đau đớn đến tột cùng và ngất lịm dưới màn mưa xối xả.
Tỉnh dậy trong bệnh viện, chị vẫn cảm giác được từng cơn đau đang tra tấn mình. Điều đầu tiên chị nhớ đến là đứa con của mình, chị cuống cuồng tìm con của chị, đó là liều thuốc để chị vượt qua những tháng ngày vừa qua. Nhưng, chị chỉ nhận được những ánh mắt u buồn, tuyệt vọng của tất cả mọi người. Vì cấp cứu quá muộn, đứa con của chị đã không được sinh ra như bình thường và sống trọn vẹn.
Chị hiểu tất cả, chị hiểu ánh mắt của mọi người, hiểu nỗi đau của mình đang phải gánh chịu, hiểu cả cuộc sống chẳng còn chút niềm tin và động lực gì nữa. Nhưng chị không còn nước mắt để khóc nữa, chị im bặt và bỗng cười thật to. Tiếng cười dần chuyển thành tiếng gào thét như cào xé tim gan của chị. Nỗi đau trong chị quá lớn, đã vượt quá sức chịu đựng của chị. Và khi cánh cửa phòng đẩy ra, chồng chị xuất hiện với gương mặt mệt mỏi thêm cả nỗi ân hận, day dứt, chị đã không kiềm chế được và chị phát điên. Chị đã điên thật rồi, chị điên như lời anh từng nói và như anh vẫn nghĩ. Chị không còn biết anh là ai nữa, không còn biết mình đã trải qua những nỗi đau gì nữa, chị chỉ khóc, gào thét và gặm nhấm những vết thương không bao giờ lành ấy.
Anh ôm đầu ân hận và day dứt khi chứng kiến người vợ, người con gái đã yêu thương và chờ đợi anh bao nhiêu năm hóa điên. Nhưng giờ đây ân hận cũng đã muộn màng khi chị không còn biết anh là ai nữa. Chị chỉ biết cười lại khóc, nói rồi lại gào thét. Những giọt nước mắt của chị cứ chưa kịp khô lại chảy. Đó là giọt nước mắt đến tận cùng nỗi đau của người vợ điên.
No comments:
Post a Comment