Lỗi thoát nào cho tình Em!


Tự hỏi lòng, đến lúc nào mới ngừng nhớ mong 
Thức mỗi đêm đông, ngóng trông người chẳng bao giờ trở lại
Lạnh buốt con tim vì nhớ nhung khờ dại
Lối thoát nào cho mối tình dang dở đây anh?

Em muốn lắm, muốn quên đi thật nhanh
Bóng hình anh cùng những lời bỏ ngỏ
"Mai này anh nắm tay em về cùng một ngõ
Cơi trầu cánh phượng,chiếc nhẫn nhỏ trao em"

Vậy mà giờ phố vắng vẫn mình em
Bước đi về trong cô đơn lạnh lẽo
Anh thì cứ thế, đi muôn nơi muôn nẻo
Kiếm tìm hoan lạc, hoa thơm cỏ lạ gần xa

Tự hỏi lòng,liệu anh có còn thiết tha
Tấm chân tình của người con gái anh từng coi là tất cả
Em yêu anh, trao cho anh hết thảy
Cớ sao đành lòng, người cất bước ra đi?

Người ta nói rằng, sau những cuộc chia ly
Người nhớ lâu là người đau đớn nhất
Hạnh phúc tắc đường nên đến với em chật vật
Phải tới bao giờ mới có thể xoa dịu nỗi đau em? 

Tags :

No comments:

Post a Comment