Hứa với cha
Cha biết đấy! Con không thể làm cách nào để bật khóc
Những ngày xưa đã như gió đến gõ cửa rồi đi qua bậc thềm
Bên hiên vọng lại là tiếng mùa cỏ cây thở dài trên da đất
Với chút nguyện cầu trong vực mắt tối giữa đêm;
Cha biết đấy! Đời thường vốn chỉ là câu chuyện nhớ quên
Con thỉnh thoảng vẫn về trước cổng ngôi nhà mình để đợi những thân thuộc gọi vào như đứa trẻ
Mùa đi qua trên đầu nhau bằng thăng trầm nhiều lẽ
Rồi mỗi cuộc đời về lại dưới đất im
Con vẫn chỉ là đứa trẻ lang thang trong số kiếp mình để chờ đấng sinh thành đến dắt đi rồi chỉ dạy một đức tin...
Cuối chiều gió thốc bên ngôi mộ cha mà thấy lòng day dứt
Con vẫn chỉ là đứa con với nỗi đau cộm về trong lồng ngực
Tự chối bỏ mình sau những ký ức của ngày xưa!
Tự chối bỏ mình bằng những thăng trầm trong mỗi chuyến tiễn đưa
Bằng một lần không về kịp vào phút giây cha nằm im chờ đợi
Bằng một lần cầm lên tay vài lời trăng trối
Bằng cả những tị hiềm mà cuộc đời cha đã chịu đựng vì chúng con.
Như đứa trẻ lạc mãi giữa nẻo đời với chút dấu chân son
Thỉnh thoảng con trở về ngôi nhà mình để đợi đấng sinh thành nhận lại một hài nhi bé dại
Nhưng ngôi nhà vắng mãi...
Chỉ còn mẹ giấu mắt buồn đến ân cần vuốt lại sợi tóc lãng đãng bay!
Vào cái ngày cha biết thời gian của mình chỉ còn là chút ít bằng những mượn vay
Vẫn là nhẫn nại chờ cho những đứa trẻ được hạnh phúc với một người che chở
Vẫn là những đắn đo về khoảnh khắc sau này mà mình sẽ bỏ lỡ
Vẫn là những điều giấu trong mắt nhìn gửi vô định xa xôi;
Vào cái ngày cha rời bỏ cuộc đời mình cùng một đám mây trôi
Con thương mẹ và em lặng lẽ bên di ảnh mà không biết làm cách nào để bật khóc
Con hứa sẽ chở che gia đình mình. Cha hãy nghỉ đi sau một đời khó nhọc!
Con tin yêu dấu mãi còn trong dung dị ký ức về nhau.
No comments:
Post a Comment