Coi vậy mà rất đổi bình yên
Coi vậy mà lại rất đỗi bình yên
Từ cái ngày ta đi riêng hai lối
Nụ cười em giữ cho mình sớm tối
Chẳng rối bời như cái thuở bên anh.
Coi vậy mà tuổi em hãy còn xanh
Nên vết thương chóng lành hơn em tưởng
Gặp nhau đấy mà chẳng hề gắng gượng
Chẳng cần mượn nụ cười để lấp những cô đơn.
Coi vậy mà cuộc sống lại vui hơn
Chẳng dỗi hờn, chẳng đớn đau, giằng xé
Chẳng còn khóc một mình trong đêm lẻ
Mỗi sớm mai, cứ thế, khẽ mỉm cười.
Coi vậy mà em đã chọn nhầm người
Nên phải cất nụ cười
ngần ấy năm chua xót
Chia xa rồi chút lòng em dịu ngọt
Thuở bồng bột em quên
để tập sống cho mình.
Coi vậy mà đời vẫn rất lung linh
Nên bình minh sẽ xua tan đêm tối
Bỏ mặc hết những đắng cay, gian dối
Em gối đầu lên những giấc mơ ngoan.
Coi vậy mà đường vẫn rộng thênh thang.
No comments:
Post a Comment