Đâu ai hứa rằng sẽ mãi chẳng đổi thay



Thành phố lên đèn rồi, em thầm gọi trên anh
Sao chỉ thấy toàn thanh âm đớn đau vọng lại
Yêu dấu của chúng ta một thời vụng dại
Đi trốn rồi
em tìm mãi chẳng ra.

Anh chắc đang vui cùng người mới 
một nơi xa
Những bản tình ca năm nào giờ hát cho người khác
Chỉ trái tim em sao cứ hoài đi lạc 
Trên những cung đường còn tạc dấu chân anh.

Anh chắc đang cùng họ vẽ ước mơ xanh
Những bức tranh ngày xưa 
chỉ thay gương mặt người là được
Chỉ còn em cứ nhìn sau ngó trước
Muốn bước qua
mà lại chần chừ.

Em rồi cũng có người yêu
nếu chỉ cần ừ.
Rồi cũng như bao người, 
lên xe hoa
thành chồng thành vợ
Chuyện của chúng ta
sẽ chẳng còn ai nhớ
Cũng chẳng ngỡ 
đến giật mình
nếu gặp lại nhau.

Vậy mà vẫn chờ
vẫn khắc khoải
đớn đau
Với người đến sau
chẳng dám chìa tay cho họ nắm
Chẳng phải không cần một nơi gửi gắm
Mà lâu lắm rồi
không sắm một vai yêu.

Chẳng ai biết được mình đi đến bao nhiêu
Trên một cuộc tình vốn nhiều điều không biết trước
Chỉ là em
để trái tim
dẫn đôi chân nhẹ bước
Được bao xa
là chuyện của mai này.

Đâu ai hứa rằng sẽ mãi chẳng đổi thay.

Tags :

No comments:

Post a Comment